Câu chuyện đăng sau bộ trang phục - Sơ Ngộ Chi Phong
Câu chuyền đăng sau bộ trang phục ( Nữ vương Ailee và Hoàng tử tinh linh Chloris )
Tôi có thể nghe được tất cả âm thanh. Hàng vạn cơn gió, đều là bạn của tôi. Lá cây ma sát, dây thanh rung động, ánh sáng gợn sóng, tiếng chim hót tiếng côn trùng, thủy triều cùng mây trắng... So với tiếng người, tôi càng thích âm thanh tự nhiên như thế này hơn. Kỳ Tích Đại Lục là một địa phương rất thần kỳ, những cánh đồng hoa Chân Mây và Bờ Bắc đầy gió tuyết, vườn hoa hồng ngọt ngào của vương quốc Lilith, làn gió phất qua cánh Đồng Cỏ, địa phương xinh đẹp nhiều lắm, nhưng tôi thích nhất là rừng rậm vương quốc Bồ Câu. Nơi đó giống như một khu vui chơi kỳ diệu, không có tiếng ồn ào náo nhiệt của con người, chỉ có các loại động vật, những chú nai con nhảy tới nhảy lui, chim rừng hát líu lo, con lười luôn luôn buồn ngủ, những chú thỏ thích ăn cà rốt, đặc biệt là chú rùa nhát gan cùng nhím, những con cá trong hồ tự do tự tại, đom đóm nhiều vô số kể... Tất cả đều là thanh âm tốt đẹp của tự nhiên. Đương nhiên còn có người lùn và tinh linh sinh hoạt ở rừng rậm, thanh âm của người lùn rất khả ái, tiếng của tinh linh lại rất ưu mỹ. Tôi thường thường ở rừng Bồ Câu mà quên mất thời gian, ở bên cạnh bờ hồ Ba Ngõa Lợi nghe tiếng nức nở của gió mà ngủ quên mất. Cũng không biết khi nào thì bắt đầu, trong rừng rậm đột nhiên sinh ra một thanh âm khác lạ, dường như nó bắt nguồn ở sâu trong bóng tối, mang theo rất nhiều giá rét. Ở trong tiếng vang này, tôi nghe thấy được một cảm ứng đặc thù, gió chỉ nói cho tôi biết sự tồn tại của nó, nhưng không nói cho tôi về câu chuyện cổ của nó. Vì vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm bắt đầu của nguồn cảm ứng này. Theo phương hướng mà cơn gió chỉ dẫn, lướt qua hồ Ba Ngõa Lợi trong suốt, tôi tìm được một trong ngọn nguồn của cảm ứng. Nhưng hắn ta hình như chỉ là một người tiếp nhận, cảm ứng đặc thù chính là biến mất ở trong cơ thể hắn. Mái tóc dài màu bạc cùng đôi tai dài nhọn nói cho tôi biết, hắn là một tinh linh cây. Hắn có một con mắt thờ ơ mà nghiêm túc, tinh linh chung quanh gọi hắn là "Hoàng Tử". Tôi đi xung quanh hắn vòng vo hai vòng, hắn không nhìn thấy tôi. Vì vậy tôi lại dùng cơn gió nhẹ nhàng mà chọc chọc gò má hắn, hắn lại chỉ nhíu mày một cái, rồi lại nghiêm túc mà thảo luận cùng thuộc hạ. Ôi? Thật là một người nhàm chán mà. Nữ tử tinh linh báo như đang gặp phải một cuộc chiến tranh. Bọn họ đều mặt áo giáp cứng rắn, cầm trong tay thương và kiếm. Tôi không thích kiếm của bọn họ, từ trên lưỡi kiếm tôi nghe thấy từng cơn tiếng kêu đau thật thê lương, còn có mùi máu tanh nồng đậm khác thường. Tôi luôn cho rằng mấy thứ này chỉ xuất hiện ở thế giới loài người, còn ở rừng rậm Bồ Câu là chỗ vui chơi tự nhiên. Cái loại cảm ứng gián đoạn này, lại tựa như bụi bậm trong nước lơ lửng không cố định. Tôi chỉ có thể xác nhận là, những tinh linh này đang hướng về một trong những ngọn nguồn cảm ứng. Tôi bám theo bọn họ đi vào nơi sâu nhất trong rừng rậm, cảm ứng càng ngày càng mạnh. Hoàng tử tinh linh dường như cảm giác được gì đó, tôi có thể nghe thấy nhịp tim hắn biến hóa, gấp gáp mà không ổn định, mơ hồ lại có chút bi ai. Hắn còn không biết vì sao mình lại có cái tâm tình kỳ quái như vậy, chỉ có tôi biết! Là tới từ cảm ứng thần bí này. Các tinh linh cuối cùng cũng tới được một tòa lâu đài cổ màu trắng trong rừng, những người bạn cũ của bọn họ ẩn nấp trong bóng tối, da trắng như tờ giấy, dưới môi cất giấu hai chiếc răng nanh. Cái loại cảm giác âm lãnh và máu tanh này lần nữa bao bọc tôi. Ở dưới sự hướng dẫn của Hoàng tử tinh linh, bọn họ cố gắng tấn công tòa nhà cổ kính đó lần cuối. Mọi thứ lâm vào hỗn loạn. Là những tiếng vang chém giết. Tôi ghét nhất âm thanh này. Tôi muốn nhanh chóng rời đi, lại phát hiện được khởi đầu của cảm ứng mà tôi một đường tìm kiếm. Hắn ta đứng ở trên sân thượng nơi cao nhất của tòa nhà. Tôi bay đến bên người hắn ta, hắn ta giống như cảm giác được cái gì, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt tôi. Tôi hoảng sợ, lùi lại hai bước. Nhưng hắn không nhìn tôi nữa. Tôi nhịn không được dùng cơn gió chọc chọc gò má hắn, lại không có được bất kỳ phản ứng nào. Vừa rồi nhất định chỉ là ảo giác, tôi có chút mất mát. Nhìn theo ánh mắt hắn, hóa ra mục tiêu của hắn là hoàng tử tinh linh. Trong nháy mắt, tiếng vang cảm ứng trở nên rất lớn, bi thương và hân hoan hòa vào nhau, tôi không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ có thể theo bờ môi hắn lặng lẽ nhớ kỹ một cái tên: "Khắc Lạp Lý Tư". Che lấp phía trên tòa nhà cổ dần biến mất, mà kẻ thù của tinh linh cũng dần dần tan thành mây khói. Cuối cùng chỉ còn lại hắn ta, ánh sáng mặt trời tỏa sáng lấp lánh mà an bình, hắn nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu. Ở lúc mà hoàng tử tinh linh đâm xuyên qua thân thể hắn, tôi nghe được sâu trong lồng ngực hoàng tử tinh linh vang lên tiếng tê liệt đau lớn, dường như lưỡi dao sắc bén ấy cũng đâm vào trái tim hắn, dường như bọn họ cùng chung một thân thể. Chỉ có tôi biết, đó là nguồn gốc cuối cùng, cũng là một lần cảm ứng mãnh liệt nhất. Lá cây rơi lên thân thể lạnh như băng của hắn ta, tôi chỉ có thể làm một việc duy nhất là hất nó ra. Người kia chìm vào đáy hồ. Tất cả cảm ứng đều biến mất. Gió không còn lại mang đến câu chuyện nào. Tôi cũng thật lâu không đến rừng rậm Bồ Câu, thì ra nơi đó cũng không phải chỗ vui chơi. Mãi cho đến một ngày, tôi lần nữa nghe được cảm ứng thần bí kia, tuy là yếu ớt đến khó mà đuổi theo được, có thể nó thật sự tồn tại. Tôi bay đến rừng rậm, rừng Bồ Câu nay đã không còn như trong trí nhớ của tôi, tiếng nói của loài người đã bắt đầu vang lên tùy ý trong gió. Tôi nhìn thấy một thiếu nữ tóc tím ăn mặc như kiếm khách đi vào rừng. Khi tôi tới bên hồ Ba Ngõa Lợi, tiếng cảm ứng yếu ớt lại biến mất, chỉ có Hoàng tử tinh linh trầm mặt đứng bên hồ, sau lưng xuất hiện một nữ nhân mang vương miện, đang cầm một bảo vật hết sức quý giá ở thế giới loài người, hoàng tử tinh linh nhận lấy bảo vật trong tay nàng. Tôi cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi vì gió nói cho tôi biết, lúc này đây lại là một câu chuyện khác. -FIN-