Câu chuyện đằng sau bộ trang phục - Phiêu Miểu Chi Tuyết
Câu chuyện đằng sau bộ trang phục ( Henry và Louis )
Mỗi một người tận đáy lòng đều có một hồ nước yên tĩnh, phần lớn thời gian đều bởi vì gió tuyết mà đóng băng một cách vững vàng, thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm hòa tan. Hồ băng là nơi lưu trữ ký ức nhưng cũng không phải là nơi thường xuyên nhớ tới, quá khứ vẫn như mới, mà một ít người lựa chọn quên đi, quá khứ ấy cũng không có biến mất, chỉ là chờ một ngày băng tan. Tôi thường đi xuyên qua băng tuyết ấy, tìm kiếm cho dù chỉ là một vết nứt nhỏ bé. Bởi vì ký ức đặt ở hồ băng, luôn bi thương mà khắc nghiệt, vì vậy mà chủ nhân trí nhớ không muốn nhớ đến. Cho nên trong thế giới hồ băng này quanh năm đều lấp đầy bởi trời tuyết lớn, gió lạnh thét gào ở giữa bầu trời, thường mà càng gần giữa hồ ký ức, thì lại càng trân quý. Tôi len lén đi qua nội tâm rất nhiều người. Tâm hồ ( Hồ của nội tâm ) của những đứa nhỏ thì còn rất nhỏ, mặt hồ có một lớp băng thật mỏng, phía dưới lớp băng đều là nước đang chảy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, lúc đó hồ nước liền giống như một viên ngọc lưu lý lớn thật chói mắt. Lòng của thiếu nữ là đáng yêu nhất, bông tuyết nho nhỏ bay nhẹ nhàng, tôi ngồi bên cạnh các loại bờ hồ, vĩnh viễn đều không biết một giây tiếp theo sẽ phát sinh điều gì, có thể mặt hồ cứng như đá đột nhiên bắt đầu tan, cũng có thể không có báo hiệu nào mà dẫn đến một cơn bão tuyết dữ dội. Có một ngày, tôi đi đến một hồ băng rất sâu, giữa hồ bị tầng tầng lớp lớp băng bao bọc lại, không có một vết nứt, bầu trời xung quanh là những đợt tuyết rơi lớn, gió rét phía Bắc mang đến nỗi buồn đau thương. Tôi chưa bao giờ đến một nơi như vậy, hồ băng giống như vĩnh viễn sẽ không tan, gió tuyết dường như mãi mãi sẽ không ngừng, tôi có chút ngạc nhiên, chủ nhân của hồ băng này sẽ là loại người gì? Gió tuyết vì sao lại chôn giấu trái tim hắn, trong tâm hồ đóng băng này đến cùng là cất giấu ký ức như thế nào? Tôi lặn xuống dưới hồ nhìn thử, trên đường đi nhìn thấy một đóa hoa hồng bị đóng băng. Tôi nhận ra loài hoa này, ở trong trí nhớ của người khác thấy qua, là một loài thực vật đặc biệt của vương quốc Bờ Bắc ở thế giới loài người, mọi người gọi nó là loài hoa của Anh Hùng. Lướt qua hoa hồng, tôi gặp được một chén trà nhỏ, trên chén in một con thỏ màu vàng nhạt. Ở thời điểm lặn xuống sâu hơn, có một huân chương xuất hiện ở trước mắt tôi, viền vàng quanh huy chương mơ hồ có thể thấy được ánh sáng. Ở chỗ sâu trong lớp băng không có ánh sáng, cho nên ánh sáng từ huân chương này là thuộc về ký ức. Tôi đưa tay về phía nó, sau đó nhìn thấy một ít đoạn ngắn ký ức, thấy được sân tỷ võ to lớn, thấy được hai chiến sĩ trẻ tuổi đứng trang nghiêm ở hai bên. Thiếu niên tóc đen trong tay cầm một cây kiếm vỏ đen như mực. Thiếu niên tóc trắng trong tay là một thanh trường thương của kỵ sĩ. Những người xung quanh đều không có động tác gì, chỉ còn lại hai người đang vận sức chờ phát động nhìn lẫn nhau, trong mắt không có bất kỳ sự thù địch nào. "Các ngươi hai đứa bé ưu tú nhất của ta..." Lò sưởi làm tôi cảm thấy ấm áp, thánh ca du dương mà nhẹ nhàng vang vọng bên tai. Nhưng không gian này đột nhiên thay đổi, cảnh vật đều xa dần, thu nhỏ lại, sau đó trước mặt tôi vỡ tan, những mảnh nhỏ như tên bắn đi khắp nơi. Khi tôi quay đầu xem, tôi nhìn thấy ánh lửa, thấy một căn phòng nhỏ cháy trong lửa lớn. Tôi thấy một mộ bia hoang vắng, ở trên không khắc bất kỳ chữ gì, giống như một tảng đá bình thường, cô đơn mà trang nghiêm. Thanh niên tóc trắng quỳ gối dưới một bia, phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, mà chủ nhân của hồ băng, mái tóc đen ngổn ngang che một bên mắt, mắt còn lại thì nhìn chằm chằm vào mộ bia. Hắn không khóc, cũng không nói gì, nhưng để cho tôi cảm thấy mà hít thở không thông trong đau đớn, tự tay hắn, đem huân chương trước ngực lấy xuống. Tôi đột nhiên cảm thấy áp bách một cách mãnh liệt, đây là tình trạng trước nay chưa từng có, hình như chủ nhân hồ băng biết được sự tồn tại của tôi, theo bản năng muốn đem tôi trục xuất khỏi trí nhớ của hắn. Tôi phản ứng không kịp liền bị một sức mạnh khổng lồ từ giữa hồ đẩy ra. Tôi trở về bên cạnh hồ với bầu trời đầy gió tuyết, suy nghĩ về tất cả những gì vừa xảy ra. Từ ngày đó trở đi, tôi liền thường xuyên đến bên cạnh hồ nước ấy, tôi đang đợi, chờ lớp băng kiên cố này một ngày nào đó xuất hiện một vết nứt, có thể mãi mãi sẽ không xuất hiện, cũng có thể là ngày mai. -FIN-