Câu chuyện đằng sau bộ trang phục - Tâm Vẫn Chi Hoa
Câu chuyện đằng sau bộ trang phục ( Hika và Royce )
Loài người là một chủng tộc thú vị. Bọn họ cảm thấy bộ phận trân quý nhất trên cơ thể là lý trí và trí tuệ, dựa vào hai thứ này, bọn họ luôn cho rằng mình có thể khống chế tương lai. Tôi không thích loại lý trí này, tự đại lại nhàm chán. Tôi thích chính là, khi cơ thể họ tỏa ra mùi hương rượu nồng, đem lý trí yếu ớt ấy thiêu đốt không còn gì, khởi nguồn của tình yêu, khởi nguồn yếu ớt ấy cũng thỉnh thoảng cháy lên nồng nhiệt mùi rượu nồng, thiêu đốt lý trí, cho dù là gì đi nữa cũng không thể ngăn cản nó sinh sôi. Nó là chất dinh dưỡng tốt nhất, nó làm nở ra đóa hoa đẹp nhất, màu của cánh hoa cũng như chính màu của dòng máu trong cơ thể bọn họ. Vườn hoa hồng của tôi, sinh ra một đóa hoa mềm mại. Tôi nhẹ nhàng thổi một cánh hoa trên nụ hồng, nó cưỡi lên ngọn gió tùy ý bay lượn đến nơi mà nó nên đến, tựa hồ trải qua rất lâu, lại chỉ như trong nháy mắt, nó rơi xuống lòng bàn tay của một người. Đó là đôi tay của một cô bé, cô gái ngẩng đầu nhìn, có lẽ là đang tìm nơi bắt đầu của cánh hoa. Đứa nhỏ đáng thương, cánh hoa rơi cũng có thể ở tại nơi ấy "Hika, nhớ kỹ lời ta vừa nói không?" "Vâng, thưa bệ hạ. Tôi nguyện đem đời này trung thành với ngài, nữ vương Na Na Lỵ" "Như vậy, đi với ta đến gặp Royce nào!" Tôi thích nhìn xem loài người gặp nhau, với những nỗi thầm kín vô tận chưa biết, tựa như trong nháy mắt ấy đem hạt giống vùi sâu vào trong lòng đất, ai cũng không biết được sẽ nở ra loài hoa gì. Hika mặc váy đen đứng ở nơi bóng tối trong cung điện, Royce 12 tuổi đứng ở nơi sáng ngời ánh mặt trời, tóc vàng nhìn chói mắt thế đó. Một đường thẳng rõ ràng đem thế giới của bọn họ phân chia, Royce tràn đầy tò mò nhìn cô nhóc nhỏ tóc dài kia, hắn luôn đứng ở nơi sáng nhất nhìn về phía bóng tối, cho nên vĩnh viễn cũng không biết được thế giới bóng tối ra sao. Hika không thích nơi quá sáng, nó làm tầm mắt nàng trở nên mờ nhạt, thân thể sẽ thay đổi, động tác cũng trở nên chậm chạp hơn. "Royce, từ nay trở đi Hika sẽ đi bên cạnh em, bảo vệ em." Royce không rõ, chị tại sao lại phái đến một nữ hài 6 tuổi làm hộ vệ cho hắn. Hắn cũng không hiểu vì sao cô nhóc này mỗi ngày đều mặc váy đen, vì sao luôn không nói một lời, vì sao không thích ánh mặt trời, rõ ràng tắm mình dưới ánh mặt trời thật thoải mái, rõ ràng mỗi ngày đều có nhiều chuyện vui như vậy, vì sao Hika không thể cười một cái, hắn luôn không hiểu. Khi đó, trong đầu của hắn đều là những món đồ nhàm chán, đọc một chút sách lịch sử vô dụng, học con người tự mãn tự đại, hoặc là ngây ngốc đi theo phía sau chị mình, mà Hika thì lại phía sau hắn, tựa như một bóng ma bay qua. Đây không phải là những gì tôi muốn thấy, cánh hoa co lại một chỗ, giống như một đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn. Tôi tiếp cận thật gần, thiếu chút nữa là hôn lên rồi, mới phát hiện trong đó có một mảnh của cánh hoa mang trên mình vết thương dữ tợn, vết thương này làm đóa hoa chết non, có lẽ sẽ biến thành một vết tích độc nhất vô nhị. Tất thảy đều không biết. Tôi tận hưởng loại không biết này. Tôi dùng cái lồng thủy tinh bảo vệ đóa hoa, sau đó rời khỏi nó, chăm sóc đóa hoa khác. Vườn hoa hồng không có thời gian, chỉ có mùi thơm ngào ngạt mê say chảy trong không khí. Chờ tôi lại đến chỗ đóa hoa chưa nở đó, đã nhìn thấy một chút biến hóa, nơi vết thương ấy nhẹ run rẩy, dường như muốn rớt xuống. Tôi muốn vì nó tưới chút nước. Vì vậy trong lồng thủy tinh liên tục rơi xuống những cơn mưa, dịu dàng tỉ mỉ rửa đi những hạt bụi, lại tiếp tục rơi xuyên qua gió cùng mây, lạnh lùng rơi xuống đất, rơi xuống trên mặt của Royce, rửa đi máu đen trên mặt hắn. Hai cánh tay nhỏ của Hika quyết đoán cầm lấy hai dao găm màu đen, thân thể nho nhỏ của nàng che khuất ánh mắt Royce, giống như một mặt tường vững chắc. Nước mưa rơi xuống mắt nàng, nhưng nàng dường như không cảm thấy gì, hai mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước. Royce lần đầu tiên nhìn thấy máu tươi ngay trước mắt, ngay cả trái tim cũng đều chấn động. Kiếm thuật hoàng thất của hắn không thể bảo vệ hắn, lý thuyết mà hắn đã học không thể giúp hắn đoán ra bọn phục kích là ai, bầu trời âm u, mây đen mịt mù, ngay cả một tia nắng cũng không thể xuyên qua được. Hắn ngửi thấy mùi máu, là từ trên người Hika bay tới. Hika chứng kiến quân đội của Thủ tướng đại thần đến, đột nhiên ngửi thấy một mùi hoa kì lạ. Hika hôn mê mấy ngày, mỗi ngày Royce đều ở bên nàng. Khi mà bác sĩ thay thuốc cho Hika, Royce trong lúc vô tình nhìn thấy được vết sẹo rất thâm rất dài trên lưng nàng. Lúc này hắn mới biết được, hóa ra hắn không hiểu gì về Hika, tựa như hắn cũng chẳng lý giải nổi thế giới này. Ở thời điểm Hika dưỡng thương, Royce luôn đẩy nàng đi phơi nắng, cùng nàng nói rất nhiều rất nhiều, có đôi khi sẽ hỏi quá khứ của nàng. Nàng không nói, hắn liền đổi chủ đề, hắn không vội, hắn phải đợi đến ngày nàng nguyện ý nói cho hắn nghe. Hika vẫn không thích ánh nắng, vì nó làm cảm giác nàng trở nên trì trệ, sẽ làm mũi kiếm nàng không giết được kẻ thù, thế nhưng nàng lại không từ chối, nàng tự nói với bản thân rằng đó chỉ là bởi vì nàng không thể cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân. Nụ hoa trong lồng thủy tinh không còn nở, có thể cánh hoa đã có chút trở mình ra ngoài. Có lẽ nó đúng là vườn hoa hồng độc nhất vô nhị, tôi vui mừng nghĩ. -FIN-