top of page

Câu chuyện đằng sau bộ trang phục - Vĩnh Vọng Chi Nguyệt

  • miraclenikkigames
  • 23 mai 2017
  • 5 min de lecture

Câu chuyện đằng sau bộ trang phục ( Chúc Vũ Huyền )

Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ đến nhân gian. Lúc loài ngươi rơi vào giấc ngủ ngọt ngào đen tối, tôi có thể tiến vào giấc mơ họ. Cảnh trong mơ của loài ngươi phản ánh trực tiếp nội tâm họ, không có bất gì che đậy cũng như ngụy trang. Ở trong mơ, bọn họ có thể gặp được người mà bọn họ muốn gặp, muốn lấy được đồ vật mà họ không có, thực hiện những gì mà ở hiện thực không làm được, ở sâu nhất trong tuyệt vọng sản sinh ra hy vọng. Đó là một thế giới thiên mã hành không

( Thành ngữ: ngựa trời lướt gió tung mây )

( Giải thích: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp )

So với khi tôi đi qua bất kỳ thời không nào đều rực rỡ lóa mắt, nhưng mà trong giấc mộng cũng có vực sâu đáng sợ nhất cùng biển lớn mãnh liệt dữ tợn cùng với tiếng khóc đau thương réo rắt. Ngay từ đầu tôi chỉ là một người du hành trong các giấc mơ, nhưng là có thể cảm nhận được loại đau đớn sâu nhất trong giấc mộng của nhân loại, đáy lòng mỗi người đều có một đứa trẻ đang khóc ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ có ánh trăng làm bạn. Sau đó, tôi bắt đầu ở trong giấc mộng của bọn họ dâng lên một chút hy vọng mơ hồ, bởi vì tôi thích đứa trẻ ở đáy lòng họ. Phương thức đơn giản nhất, chính là để cho bọn họ đạt được món đồ mình mong muốn, tựa như cho kẹo trẻ con. Tôi từng đi qua giấc mơ của một cô bé, trong mơ nàng có một gốc cây hải đường rất đẹp, hoa rơi như tuyết, lướt nhẹ đầy thỏa mãn. Trong mộng dường như hải đường mãi mãi không khô héo, cánh hoa cũng mãi mãi sẽ không rơi hết. Cô gái ngồi yên lặng dưới tàng cây, nàng dường như đang ngủ, trên gương mặt rơi xuống một ít cánh hoa, càng làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc. Nàng có đôi khi tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, bầu trời không có gì cả nàng liền có chút mất mát, lại tựa như không phiền lầm bầm một câu, con chưa tới, sau đó lại nhắm mắt ngủ. Cứ ngủ như vậy, chờ đợi, tỉnh, lại ngủ, hải đường không ngừng lay động, trong giấc mộng không có thời gian, tất cả đều yên tĩnh đến khiến người ta bi thương. Vì vậy tôi đưa lên thứ mà nàng vẫn đang chờ đợi, từ chân trời bay đến một con chim màu xanh. Có đôi khi, ý tưởng loài người cũng không phải dễ dàng đoán như vậy, cũng không phải đơn giản làn cho đứa trẻ đồ nó muốn thì sau đó nó sẽ ngừng khóc. Tôi từng đi qua một giấc mộng, cũng là một cô gái nhỏ. Nàng ôm một thanh trường đao, ngồi một mình ở bên trường luyện võ dưới ánh trăng thê lương. Tôi biết nàng có rất nhiều ngươi tưởng nhớ. Vì vậy liền làm ra ảo giác rằng họ đã tới. Phụ thân dạy nàng luyện tập đao pháp, mẫu thân cùng nàng xem binh thư, còn có khi còn bé nàng thích nhất, nhóm tiểu ca ca mặc áo giáp tay cầm trường đao. Tôi cho rằng nàng nhìn thấy những người mình tưởng niệm sẽ vui lên, nào ngờ nàng lại khóc, khóc đến đau lòng. Tôi vung tay đem đi những ảo ảnh đó, trong viện chỉ còn lại một mình nàng, dưới ánh trăng, nàng lao vào bên bàn đá làm một chiếc đèn. Tôi không biết đó là gì, nhưng tôi biết, nó đối với nàng rất quan trọng, ngọn đèn từ trong tay nàng từ từ bay lên, bay về phía bầu trời đêm. Ở thời điểm thấy nó sắp bị cơn gió mạnh thổi tắt, tôi che chở nó, vì vậy ngọn đèn tưởng nhớ ấy vẫn sáng. Tôi phải từ giấc mộng của một người, xem đến cuối cùng, mới có thể đi vào giấc mơ của người khác, nhưng đôi khi, tôi cũng có đi xuyên qua khoảng không gian giữa các giấc mộng, chỉ cần bọn họ mơ thấy tương tự nhau, tôi có thể đi qua cây cầu giấc mơ của người đó. Tôi đi đến một giấc mơ rất lạnh, trong mơ vẫn có chút thanh âm liên miên không dứt, tựa như tiếng ve kêu mùa he, sau đó tôi mới phát hiện, đó là tiếng của máy móc vận hành. Tôi rất ít tìm thấy giấc mộng nào trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như vậy, ở nơi này, chỉ có máy móc tình xảo cùng nước chảy không ngừng, còn có một miếng ngọc bội khắc hình Thanh Long, đặt ở trên một hộp Thanh Đồng xưa cũ. Hộp trống không, chỉ còn lại một con diều giấy đã hư. Tôi đến phần cuối giấc mộng, phát hiện một lầu gác còn chưa xây xong, tôi đi vào bên trong tòa lâu, trên trần trang trí lộng lẫy, lại không có một bóng người, tôi nhìn ra ngoài cửa số, thấy được trước lầu hai cây gỗ tương tư, còn có một vầng trăng tròn mờ nhạt. Ánh trăng rất gần, sáng ngời chiếu lên ngói xám trên nóc nhà, giống như hồ nước lưu động. Một con bướm không biết từ nơi nào bay đến, kinh động dòng chảy ánh trăng, ở nơi trong trẻo lạnh lùng này tạo nên một bóng ảnh thật buồn. Tôi muốn tìm đến nơi bi thương ấy. Vì vậy, tôi đi ra khỏi lầu gác. Lúc tôi xoay người, tôi phát hiện tôi đã vượt qua cây cầu giấc mơ, đến một giấc mơ của người khác. Trong mộng của hắn, cũng là chỗ ngồi hoa lệ nơi lầu gác đó, nhưng tòa lầu này không có ánh sáng, chỉ có bóng tôí mà thôi. Tôi trong bóng đêm tìm kiếm, không có cách nào phán đoán khoảng cách, cũng không có bất gì tiếng vang nào. Khi đến lúc mà tôi cũng muốn quên mất sự tồn tại của mình, đột nhiên xung quanh xuất hiện một vòng tròn lửa, đem tôi vây quanh. Ánh lửa âm u trong bóng đêm có vẻ đáng sợ hung ác, tựa hồ đang nhắc nhở tôi không được đi vào sâu hơn, nhưng ngọn lửa kia không lâu sau lại biến mất. Tôi không có nghe nó nhắc nhở, bởi vì tôi không tin trong mộng của một người chỉ có bóng tối vô biên. Vì vậy tôi tiếp tục hướng vào bên trong đi. Tôi không nhớ được đã đi bao lâu, ở thời điểm tôi sắp buông tha, trong bóng đêm tôi nghe được tiếng đàn. Tiếng đàn như nước, trong bóng tối nghẹn ngào chảy xuôi, nói đến một chuyện xưa vỡ nát. Tôi hướng tiếng đàn đi tới thì thấy được một tia sáng. Ánh sáng di động bao bọc lấy một đứa bé bụi bậm đang nằm trong bóng tối, chỉ có một đứa nhỏ. Tôi ôm lấy đứa bé, trên người hắn thật lạnh, tôi không biết nên cho hắn cái gì, may mắn trên người tôi còn khoác anh trăng. Tôi không rõ vì sao nhân loại nào cũng sẽ cô độc lại bi thương như vậy, mà tôi chỉ có thể ở trong mộng dành cho họ hy vọng hư ảo, khi họ tỉnh lại từ trong mộng, có lẽ có thể nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, nhưng là đêm tối dài dằng dặc, vết thương đau đớn vẫn tồn tại, cái gì cũng không thể thay đổi, tôi cứu bọn họ không được. Nhưng mà tôi biết, hy võng chân thật đã đến với Đại Lục Kỳ Tích rồi, nàng sẽ mang tới, là bình minh cuối cùng. -FIN-


 
 
 

Comments


Bài viết đã đăng
  • Facebook Basic Square
  • YouTube Social  Icon

© 2023 by Name of Site. Proudly created with Wix.com

bottom of page